Nguyễn Văn Bốn ( sinh năm 1940 ) gia nhập du kích xã để trả thù cho anh ruột. Anh cùng đồng đội nhiều phen chống càn bảo vệ nhân dân, bảo vệ căn cứ du kích Bình Đa. Mẹ và hai con gái lo việc ruộng đồng, lo chạy càn, lại lo tiếp tế cho anh và số du kích xã. Trưa 11-6-1951, bộ đội cùng du kích địa phương kỳ tập hạ bót Long Điềm, thu nhiều vũ khí. Địch chiếm lại bót, bắt một số dân, trong đó có út Sanh mới 12 tuổi. Anh Bốn thấy mẹ và hai em không thể yên thân ở xóm Gò Tre, một mặt nhờ người nói với linh mục Thiên xin tha cho em, một mặt thuyết phục mẹ về Tân Vạn làm ăn sinh sống. Khi út Sanh được tha, gia đình đi luôn. Bót Bến Gỗ thông báo cho bót Tân Vạn : mẹ Ba Đẹt có một con đi bộ đội, một con làm công an đã chết, một con là du kích ở Bình Đa. Chúng gọi lên dụ : - Có con đi Việt Minh thì kêu nó ra, các quan sẽ cho nhiều tiền... - Gia đình tôi có mấy mẹ con từ Bình Dương qua đây mong sống yên ổn...
Lâu lâu, mẹ cùng con gái lén bơi xuồng qua Bình Đa tiếp tế cho anh Bốn : gạo, thuốc hút. quần áo... Có lần út Sanh đi một mình, mang gói mắm hơn một ký bị lính xét thấy, chúng tịch thu và tát mấy cái về tội "tiếp tế cho Việt Minh". Ngày 6-11-1952, ( 19 tháng 9 Nhâm Thìn ) anh Bốn lọt ổ phục kích, bị bắn chết trong khi đi trinh sát bót Bình Đa vừa dựng sau trận bão lụt lịch sử. Nghe tin dữ, mẹ Ba Đẹt ngất xỉu rồi phát điên, xé nát quần áo, ngày ngày đi rong suốt dọc xã Tân Vạn khóc con, chửi giặc hàng tháng liền. Khi mẹ tỉnh lại, chúng gọi lên bót Tân Vạn : - Trước đây chúng tôi đã biểu bà kêu con về, bà chối, sao bây giờ bà còn la khóc ầm ĩ ?... Đến hiệp nghị Giơ-ne-vơ ( Genève ) tháng 7-1954, mẹ và út Sanh chỉ thoáng gặp anh Hai Hoành cùng đoàn bộ đội hành quân ngang chân núi Châu Thới lên đường tập kết. Từ đó, mẹ cũng như bao bà mẹ miền Nam, van vái Trời Phật, mong có ngày gặp lại người con trai còn lại. Anh là niềm hy vọng to lớn cuối cùng của mẹ. Thời chánh quyền Sài Gòn, mẹ và út Sanh đã đi tìm mộ anh Ba và anh Bốn. Nhưng do vật đổi sao dời, mưa nắng đã xóa hết vết tích cả hai ngôi mộ.
Sau ngày đất nước thống nhất, mẹ chờ mãi ngày anh Hai Hoành trở về. Một trong các mong ước của người già là trông cậy và sống cùng con cháu. Một đồng đội của Hai Hoành ở sư đoàn 325 tìm về thăm mẹ và báo tin : trong đợt ba Mậu Thân, đơn vị anh đánh vào Sài Gòn bị tổn thất nặng, anh bị vây chặt, đã nổ mìn diệt giặc và hy sinh ngày 9-8-1968 ( không rõ nơi chôn cất). Bao nhiêu nước mắt đã cạn khô qua hơn ba mươi năm lo âu, đau khổ, thương nhớ, buồn tủi. Mẹ kịp đón nhận huân chương Độc lập cao quý. Cách nay gần một chục năm, mẹ đã về với chồng và ba con trai thân yêu ở cõi vĩnh hằng. Mẹ Nguyễn Thị Đẹt sống mãi trong đội ngũ những Bà Mẹ VIỆT NAM ANH HÙNG.